Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

[Review] Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi

TRỜI SÁNG RỒI, TA NGỦ ĐI THÔI
Xem Hay Không Xem, Nói Một Lời 





Thanh xuân đôi khi gói gọn chỉ trong 24 giờ, tất cả cảm xúc cũng như ký ức đều vương vấn mãi  khiến cho con người cứ loay hoay tìm lại kỷ niệm ở tương lai sau này. 












➤  Trailer Phim





Nếu đã từng thích thú với câu chuyện tình yêu lãng mạn bay bổng trong Nhắm Mắt Thấy Mùa Hè thì lần này,  đạo diễn Chung Chí Công tiếp tục trình làng bộ phim mới của mình, khán giả sẽ có dịp du hành vào thế giới của những con người có phần lạc lõng và chênh vênh trước cuộc đời vô định. 

Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi mang dư âm của một giai điệu ngẫu hứng, đưa người xem đi qua những khoảnh khắc, những câu chuyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt của tuổi trẻ nhưng đồng thời cũng đem đến cuộc gặp gỡ định mệnh vô tình kết nối hai trái tim đồng điệu với nhau. 





Phim khắc họa những vấn đề mà bất cứ người trẻ nào cũng từng gặp phải, thông qua những câu chuyện của hai nhân vật chính khi tình cờ quen biết trên một chuyến đi và cùng nhau dạo khắp Sài Gòn trong một ngày. Họ cùng trò chuyện, cùng ăn uống, cùng hát cho nhau nghe… Cứ thế những cuộc đối thoại không có hồi kết liên tiếp diễn ra. Đôi khi họ kể về sai lầm cũ trước đây, có lúc cũng tinh quái khi “tán dóc” về những mối quan hệ nam nữ thời hiện đại. 

Tuổi trẻ với những đam mê, nhiệt huyết cùng những tháng ngày hoang dại là tài sản vô giá đầu tiên mà con người tích góp được, ai rồi cũng sẽ già đi nhưng thanh xuân vẫn luôn tồn tại tươi trẻ trong tâm trí mỗi người. Trên đời không có chiếc máy ảnh hay thẻ nhớ nào tuyệt vời hơn trái tim, bức hình có thể sẽ phai mờ dần theo thời gian, còn trái tim chúng ta lại là chiếc hộp ký ức với dung lượng vô hạn để ghi nhớ những điều tốt đẹp nhất. 




Bối cảnh Sài Gòn hiện lên nhưng không phải nằm trong các thước phim sang trọng xa hoa, mà là những hình ảnh đơn sơ, thân thuộc vốn đã tồn tại từ lâu. Đấy là những quán ăn mang phong vị xưa cũ, tòa biệt thự lâu đời mà nay đã trở thành bảo tàng mỹ thuật, vài khúc nhạc tâm tình tại tiệm café ấm cúng, thậm chí là những bộ phim hongkong gắn liền với tuổi thơ. Tất cả như một giấc mộng mà dường như bất cứ ai cũng từng có lúc hoài niệm. Ngoài ra, cách đặt máy quay được bố trí phản chiếu ánh nắng rực rỡ như đại diện cho sự sôi động của thời thiếu niên, đến khi đêm xuống, ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng rực rỡ làm nổi bật lên nét ảm đạm nhiều âu lo của hai nhân vật chính. 


Nếu Tâm (Hà Quốc Hoàng) toát lên nét phong trần, lãng tử nhưng cũng vương đầy tâm sự thì Thanh (Trần Lê Thúy Vi) lại là cô gái tinh nghịch, hoạt bát và cũng không kém phần đa sầu đa cảm. Cặp đôi TâmThanh đã có màn hóa thân tròn trịa với vai diễn như được “đo ni đóng giày” cho họ, từ màn tung hứng (cà khịa) trong những câu chuyện phiếm cho đến sự rung động dành cho nhau đều rất tự nhiên, phim cũng cập nhật nhiều “xu hướng” mới nhất lồng ghép vào kịch bản để các tình huống xảy ra thêm gần gũi hơn. Tuy đều là những diễn viên trẻ nhưng chính nhờ vậy, diễn xuất mộc mạc, biểu cảm đôi lúc có phần vụng về của họ lại đem tới cảm xúc chân thật, góp phần giúp cho bất cứ ai cũng dễ dàng đồng cảm với nhân vật. 




Âm nhạc là điểm sáng của phim khi những ca khúc được lồng ghép khéo léo theo diễn biến cốt truyện. Với việc dùng chất nhạc Indie nhẹ nhàng sâu lắng để truyền tải tâm tư, phiền muộn và niềm vui, mỗi giai đoạn đều được khắc họa một cách sinh động thông qua lời bài hát hoặc chính phần minh họa đáng yêu của diễn viên. Mỗi bài hát là một câu chuyện gắn liền với ký ức đã qua, tuy không phải là phim ca nhạc nhưng giọng hát giàu cảm xúc của chàng trai và cô gái vẫn chạm đến trái tim người nghe thông qua tiếng guitar giản dị da diết về những ngày xưa cũ. 

Thoại của phim đôi lúc vẫn sa đà vào văn viết, trong một vài đoạn, cách mà nhân vật trao đổi với nhau vẫn chưa hoàn toàn mượt mà, đài từ của diễn viên cũng là yếu điểm chung từ trước đến nay của phim Việt. Tuy nhiên, xét về tổng thể, đây là một tác phẩm hoàn toàn đáng xem, cũng như là cơ hội để có dịp thưởng thức hương vị điện ảnh mang màu sắc tươi mới nếu đã quá nhàm chán với loạt bom tấn suốt mùa hè vừa qua. 




Trời Sáng Rồi, Ta Ngủ Đi Thôi có mạch phim không theo bất cứ quy tắc nào, các tình tiết cứ tự nhiên xảy ra và luôn kèm theo các thông điệp ý nghĩa. Tiết tấu trong phim luôn giữ ở mức trung bình nhưng lại phảng phất nét phóng khoáng toát lên tinh thần tự do của giới trẻ, sống hết mình, chơi hết sức. Sự phi tuyến tính thời gian được giải thích ở đoạn kết giúp cho toàn bộ thông điệp mà nhà làm phim muốn gửi gắm được hiện lên rõ nét và cũng có thể xem như là lời động viên tích cực tươi sáng.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét